Tìm người như thể…

Tản văn

Nguyễn Ngọc Tư

 

Bạn chở mình, hai đứa đi đám cưới cách thành phố một buổi sáng. Tám mươi cây số không phải là xa đến mức tốn cả buổi, nhưng phải lụy mấy cái phà, phải dừng lại chụp ảnh, phải ngó nghiêng ngắm cảnh, mà quà quê bán bên đường hay đưa tay ngoắc mình ghé lại, nào cà na ngào đường, nào cốm dẹp, nào chuối nếp nướng. Bạn bảo trưa ăn cưới xong đi tới nhà thằng bạn ruột nhậu chơi. Theo mô tả thì người bạn của bạn cũng dân giang hồ hào sảng, kiểu “chí cốt cầm ra chai rượu cốt”, mình háo hức lắm. Mình chẳng phải người xứ này cũng không liên quan gì tới đám cưới trưa nay, mình chỉ đeo theo để ngắm cảnh bên đường người bên đường nắng gió bên đường, một hảo bằng hữu kiểu vậy ngu sao mình bỏ qua. Mình cười bảo với bạn, “anh sao em vậy, đi đâu cũng được, miễn có người hay hay…”.

Sau này mình nghĩ là do mấy chữ “hay hay” kia mà hôm đó bọn mình đi một bữa đã đời, mỏi rã. Bạn bảo chưa bao giờ lại phải đi xe máy hai trăm năm mươi cây số chỉ trong một ngày, bởi đời bạn chẳng mắc dịch mắc gió gì mà phải gấp gáp vội vàng vậy. Bạn của bạn nằm rải rác khắp nơi, đi tới đâu cũng hội hè, tấp vào chơi chán thì xách xe đi tiếp. Nhưng hôm đấy mình là khách, như thường lệ, chủ muốn đãi khách cảnh sắc đẹp nhất, món ăn ngon nhất, muốn giới thiệu những người tử tế nhất.

Nhưng cái anh lãng tử vườn cách đám cưới hai mươi cây số không biết đã đi đâu mà đóng cửa nhà, gọi điện thì một chị giọng Hà Nội lịch sự trả lời rằng anh ấy không liên lạc được. Bạn mình không hề nao núng chút nào, có sao đâu, đi thêm vài chục cây số nữa lại có một thằng lãng tử khác. Và bọn mình đi miết đi miết tận chạng vạng, chỉ vì những tay chơi miệt ruộng miệt núi người thì đã say mèm, người bận chở vợ đi chùa người đã đi qua biên giới nhậu bò cạp núi rang muối với bà con bên đó. Những lời mời mọc réo gọi suốt dọc đường thì lại làm bạn đắn đo, ui ngán cha già đó nhậu say hay chửi bới chính quyền, ui ông kia dân chính trị nòi tâm hồn khô queo ngồi lâu chán thấy mồ tổ, ui nhà đó thằng chồng thì được nhưng con vợ thích đọc thơ lắm… Suy cho cùng thì đó không phải là những người hay hay, và bọn mình tiếp tục tìm kiếm.

Mình thấy mỏi rã. Cứ tưởng thấp thoáng trước mặt là bến cuối rồi, sắp được tắm táp sắp nằm dài trên giường để cho lưng thẳng lại thì lại nghe tin báo não nề, anh lãng tử núi đã say đến nỗi lay không dậy. Không lẽ chỉ bọn mình hai đứa ngồi nhìn nhau chán ói, không lẽ chỉ một đứa uống còn đứa kia ăn rồi tiu nghỉu chia nhau đi ngủ?

Vì những sự “không lẽ” đó, nên cố đi thêm vài chục cây số nữa, với cái lưng sắp gãy, mặt mũi đầy bụi và mắt cay xè, đi với một nỗi mòn mỏi không cùng, bến cuối (thật sự là cuối) của ngày hôm nay có còn ai? Đường sao mà dài khi mưa bắt đầu giăng bẫy trên con đường lổn nhổn ổ voi ổ lạc đà, chìm lút trong vắng ngắt trong bóng tối.

Rốt cuộc thì bạn cũng tìm được ba người bạn, để cùng ngồi ăn tối cho mình vui. Mình bật ngửa ú ớ, tức không chịu được. Bởi mình cứ đinh ninh là bạn cần tìm người quen để vui, để ôn lại lần nhậu trước, để có người đối ẩm đâm mây chém gió đến tận sáng hôm sau, như bạn vẫn thường tự hào, tao chơi mút mùa Lệ Thủy.

Vỡ lẽ ra thì đã muộn, bọn mình đã bỏ lỡ một dặm dài hơn hai trăm cây số. Bạn nói xế này đi ngang qua một mâm nhậu của mấy ông già trải đệm ngồi xếp bằng ở một cái sân gạch gần đầu cầu, bạn ham ghé chơi muốn chết mà không dám nói. Mình cũng vỗ tay kêu đúng đúng đúng, lúc đó em cũng thèm nhiểu nước miếng được sà vào ngồi cùng với họ. Cái đất miền tây này đâu có sá gì chuyện lạ quen. Uống vài ba ly rượu là thành người trong nhà, là mở lòng mở dạ, là vui hết cỡ. Mình muốn ngồi đó, hít thở cho đã cái dân dã của họ, từ mùi thuốc gò se giữa đôi tay chai, mùi mồ hôi trên những nếp khăn bâu áo, mùi phèn trên những bàn chân… tất cả đang cất tiếng kể những câu chuyện mùa màng đồng bãi. Là đà trong một tầm rất thấp, vẳng lại mùi lá ủ, mùi tấm đệm ẩm, mùi sình non mấy con trùn cơm đùn lên len qua những khe gạch vỡ làm năm ba mảnh. Và rượu nếp cay tê đầu lưỡi đã được làm dịu lại bởi vị chua mặn của món cá linh dầm me non, đói thì cơm cháy bùi ngùi với ơ kho quẹt, ngon thấu trời mà chủ nhà cứ áy náy “đạm bạc qua bữa vậy”. Bụng no, lo chi không kiếm được một chỗ nằm trên sàn nhà mát rượi, gió lộng cả phía lưng mình.

Và hôm đó không chỉ có mấy ông già ấy tụm năm tụm bảy kiếm cớ nhậu tiễn chiều, hội hè dân dã bày ra ở bên đường nhiều lắm. Bọn mình không hiểu nhau, lúc ngang qua họ cả hai đều ém nhẹm những trùng trình xáo động ở trong lòng, mải miết tìm người mịt mù ở đâu đằng trước.

Mà trời đất ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người…

 

Trở về trang chủ Nguyễn Ngọc Tư 

 

Dùng bản Tư gởi
Lên trang này ngày 3-1-11