Khinh ngạo lên ngôi

Tạp văn

Nguyễn Ngọc Tư

 

Lâu lâu, cha mở cửa phòng con gái, thấy hết hồn, trên vách nó dán đầy những poster nam diễn viên, ca sỹ. Tây có, Tàu có, Hàn cũng nhiều, gã nào gã nấy mặt lạnh như tiền. Lên mâm cơm, cha càu nhàu, con gái cười, “trời mấy ảnh dễ thương vậy mà ba chê, rồi vẻ mặt nó trở nên mơ màng, đám bạn con đều thích mẫu người lạnh lùng kiêu bạc vậy đó. Mốt bây giờ đó, ba”.

 

Con gái nói, con trai mà hồi hởi, xởi lởi, tình cảm thể hiện ra mặt thì không đáng tin, yêu cũng không mãnh liệt. Ấy là nó rút kinh nghiệm từ mấy bộ phim thần tượng đang chiếu hà rầm trên ti vi. Bằng chứng là mấy gã dịu dàng mủm mỉm xuống giá thê thảm trong tuyến vai phụ, lâu lâu mới ló mặt chạy qua chạy lại trên ti vi. Vai chính dành riêng cho những chàng hoàng tử đẹp trai nhưng lại lạnh lùng, ít nói, sống khép kín, ít bày tỏ sự quan tâm với mọi người chung quanh, yêu mấy cô nàng ngổ ngáo, ngây thơ nhưng chỉ thể hiện bằng ánh mắt ấm áp, nồng nàn. Dẫu tình chín muồi thì cũng nín thinh, chịu hết nổi mới kéo cô gái lại, ôm chặt vào lòng. Cũng chẳng cần nói anh yêu em. Có phim vài chục tập nhưng nhân vật chính chỉ cười có… một lần, con gái sướng điên lên, vì nụ cười đẹp khủng khiếp, nghĩa là không phải gã cười không đẹp mà gã không muốn cười. Mà, mặt phớt đời vậy chứ tình cảm cuồng nhiệt, sôi sục, đè nén ghê lắm. Tóm lại, mẫu người này rất đáng tin cậy, sâu sắc, hễ yêu ai là yêu chết bỏ. Con gái kết luận.

 

Cha nhìn con gái, không hiểu có chuyện gì xảy ra trong tâm hồn mười bảy tuổi của nó. Con bé được thương yêu bảo bọc quen rồi, nên nó thấy thích thú lạ lẫm với cái cách người ta tỉnh bơ mà không thèm và cũng chẳng thèm dìu đỡ, che chở ai? Con bé sống trong môi trường chia sẻ, gần gũi, đông đảo, đã chán chê, nên cần một không gian mà ở đó, người dửng dưng với người? Hay là con bé tự dưng ngộ được… thiền nên xa lánh những kẻ nói cười thưa thốt, hớn hở tếu táo? Nó mất lòng tin vào những sắc thái biểu hiện tình cảm, nó không còn tin vào lời nói, nụ cười? Hay là…

 

Con gái lấm lét nhìn người cha, nó có nhiều điều không hiểu những suy nghĩ trong tâm hồn bắt đầu chớm già ấy. Cả chuyện cái… mặt của diễn viên cũng thấy rõ vấn đề lấn cấn giữa hai thế hệ. Đàn ông con trai kiêu bạc, lạnh lùng thì có gì xấu? Quá tốt là khác, không phải ba đã dặn là đừng bao giờ tin mấy thằng con trai miệng lưỡi ngọt ngào đó sao? Con gái không biết rằng trong chuyện làm ăn mưu sinh lo cuộc sống cho cả nhà, cha đã quá mệt mỏi với những gương mặt lạnh lùng. Cha gặp nhiều, đến chán chê, đến… sợ. Một cô cán bộ làm giấy phép kinh doanh, hay anh thuế vụ, hay mấy anh cảnh sát giao thông, hay ông gác cổng cơ quan nào đó… Và cả gương mặt một viên chức cấp phường mà cha gặp ngoài đường cũng hao hao mấy chàng trai trên poster, tất nhiên, đẹp và quyến rủ chắc chắn không bằng nhưng về mặt lạnh lùng thì có phần vượt trội. Lạnh, lạnh ngắt, lạnh tanh…

 

      Vậy mà trong phòng con gái không có hình ảnh của chàng trai Việt nào, con gái giải thích diễn viên Việt cứ hơn hớn, chưa nói đã hệch miệng ra cười, chẳng có khí chất ngạo đời gì hết. Cha cười cười, nghĩ thầm trong bụng, con mình chưa gặp đó thôi, nó mà tiếp xúc với những gương mặt lạnh im ỉm kia, lối nói nhát gừng, cộc lốc, lục cục lòn hòn kia chắc là về nhà nó xé poster quăng đi. Cũng không chắc, biết đâu nó sẽ yêu những chàng trai xa xôi này hơn nữa, vì dù trầm lặng, kiêu bạc, ngạo nghễ nhưng ảnh trên tường vẫn còn có ánh mắt nhìn thẳng, nồng nàn làm ấm lòng người.

       Những lúc con vắng nhà, cha lại vào phòng con gái, đứng nhìn lên vách, chỗ này, lúc trước là những gã có gương mặt baby, bơ sữa, không biết trong tương lai, mẫu người nào sẽ thay thế mấy thằng nhỏ ngạo đời này? Bỗng cha chột dạ, nghĩ tới cái ngày con gái dắt bạn trai nó về nhà, cũng sáng sủa, tốt bụng, có nghề nghiệp đàng hoàng, chỉ mỗi tội mặt hơi… băng giá. Nhìn thằng rễ tương lai, ông già vợ chắc oải dữ lắm.

         Cha cười một mình…

Trở về trang chủ Nguyễn Ngọc Tư

Lên trang này ngày 18-1-07
(Dùng bản Tư gởi)